Chắc hẳn bạn đã từng đôi ba lần ghé chơi nhà ai đó, đến lúc bạn toan ra về thì họ mời bạn ở lại dùng bữa. Họ cứ khăng khăng giữ bạn. Bạn thấy khó mà nói lời từ chối. Và vậy là bạn miễn cưỡng nhận lời, không hay rằng chủ nhà thực sự chỉ 'đãi bôi'.
Với giọng văn trào phúng, lối viết phóng đại, Stephen Leacock đã kể lại số phận thê thảm của Melphomenus Jones trong một chuyến ghé chơi như vậy.
Truyện The Awful Fate of Melpomenus Jones của Stephen Leacock được dịch bởi V for VIEN. Nếu bạn sao chép, vui lòng chú thích nguồn hoặc tên người dịch.
Một số người — không phải bạn cũng chẳng phải tôi, bởi chúng ta vốn vô cùng điềm tĩnh, nhưng một số người lại cảm thấy hết sức khó khăn khi phải nói lời tạm biệt qua điện thoại hay khi thăm viếng vào buổi tối. Tới gần thời điểm vị khách cảm thấy đã đến lúc anh ta phải cáo lui, anh ta đứng dậy rồi đột ngột nói, "Chà, tôi nghĩ là tôi...". Vậy là mọi người bèn nói, "Ồ, anh phải đi ngay bây giờ ư? Hẳn là còn sớm mà!" và thế là một cuộc giằng co đáng tiếc xảy ra.
Tới gần thời điểm vị khách cảm thấy đã đến lúc anh ta phải cáo lui, anh ta đứng dậy rồi đột ngột nói, "Chà, tôi nghĩ là tôi...". Vậy là mọi người bèn nói, "Ồ, anh phải đi ngay bây giờ ư? Hẳn là còn sớm mà!" và thế là một cuộc giằng co đáng tiếc xảy ra.
Tôi nghĩ trường hợp đáng buồn nhất kiểu như vậy mà tôi từng biết là người bạn tội nghiệp Melpomenus Jones của tôi, một cha phó — quả là một chàng trai trẻ đáng mến, và mới chỉ vừa hai ba! Đơn giản là cậu ấy không thể tránh né mọi người. Cậu ấy quá khiêm nhường để mà nói dối, và quá trọng tín ngưỡng để mơ tưởng tới việc tỏ ra thô lỗ. Chuyện xảy ra là cậu ấy đã ghé thăm vài người bạn vào buổi chiều đầu tiên của kỳ nghỉ hè. Sáu tuần sau đó hoàn toàn thuộc về riêng cậu. Cậu trò chuyện một lát, uống hai tách trà, rồi chuẩn bị tinh thần và đột ngột nói:
"Chà, tôi nghĩ rằng tôi..."
Nhưng bà chủ nhà bảo, "Ồ, không! Ngài Jones, Ngài thực sự không thể nán lại thêm một chút hay sao?"
Jones luôn trung thực. "Ồ, vâng," cậu nói, "tất nhiên, tôi có thể ở lại."
"Vậy làm ơn đừng về."
Cậu nán lại. Cậu uống mười một tách trà. Màn đêm buông xuống. Cậu lại nhổm dậy.
"Chà," cậu nói bẽn lẽn, "tôi nghĩ rằng tôi thực sự ..."
"Cậu phải về ư?", người phụ nữ lịch thiệp nói. "Tôi cứ tưởng cậu có thể ở lại ăn tối ..."
"Ồ vâng, tôi có thể, bà biết đấy," Jones nói, "nếu..."
"Vậy hãy vui lòng nán lại, chắc hẳn chồng tôi sẽ rất vui mừng."
"Vâng," cậu nói yếu ớt, "tôi sẽ ở lại," rồi cậu ngồi phịch xuống ghế, bụng đầy trà, và khổ sở.
Ông bố về tới nhà. Họ dùng bữa tối. Trong suốt bữa ăn, Jones ngồi đó, dự định tám rưỡi sẽ ra về. Cả gia đình tự hỏi liệu Ngài Jones ngu ngốc và khó chịu, hay đơn giản
là ngu ngốc.
Sau bữa tối, bà mẹ chịu trách nhiệm “giúp cậu cởi mở trò chuyện", và mời cậu xem những bức ảnh. Bà dẫn cậu đi xem toàn bộ bảo tàng gia đình, vô số bức dở tệ — vài bức ảnh người bác của ông bố cùng vợ của ông ta, rồi anh trai của bà mẹ và cậu con nhỏ của ông ta, một bức hết sức thú vị của bạn của người bác của ông bố trong bộ đồng phục Bengal, một bức rất đẹp chụp con chó của đối tác của người ông của ông bố, và một bức cực kỳ dữ tợn của ông bố trong vai ác quỷ tại một buổi dạ tiệc phục trang lộng lẫy. Tới tám giờ rưỡi, Jones đã xem hết bảy mươi mốt bức ảnh, còn khoảng sáu mươi chín bức nữa là cậu chưa xem. Jones đứng dậy.
"Giờ tôi phải xin phép cáo lui," cậu khẩn khoản.
"Cáo lui ư!" Họ nói, "Sao vậy, mới tám giờ rưỡi! Ngài có công chuyện à?"
"Không có công chuyện gì," cậu thừa nhận, và lẩm bẩm điều gì đó về việc ở lại sáu tuần, rồi cười khổ sở.
Vừa hay hóa ra đứa con cưng của gia đình, một đứa trẻ quả thật đáng yêu, đã giấu chiếc mũ của Ngài Jones, vậy là ông bố nói rằng cậu phải ở lại, rồi mời cậu hút thuốc và chuyện trò. Ông bố hút thuốc và tiếp chuyện Jones, và cậu vẫn nán lại. Từng giây từng phút cậu định cáo từ, nhưng không thể.
Rồi ông bố bắt đầu cảm thấy chán ngấy Jones, ông ta sốt ruột và rốt cuộc nói đầy mỉa mai, rằng tốt nhất Jones nên nghỉ lại cả đêm, họ có thể xếp cho cậu một chiếc giường tạm. Hiểu sai ý ông ta, Jones nói lời cảm tạ mà nước mắt trực trào. Ông bố để Jones ngủ tại căn phòng trống và hết lòng nguyền rủa cậu.
Xong bữa sáng ngày hôm sau, ông bố đi làm trên trung tâm thành phố và để Jones chơi với đứa trẻ, trái tim tan nát. Khí phách của cậu đã hoàn toàn bay biến. Cả ngày cậu chỉ chực rời đi, nhưng cậu bị ám ảnh trong đầu, và không tài nào rời khỏi. Khi ông bố về tới nhà vào buổi tối, ông ta hết sức kinh ngạc và bực bội khi thấy Jones còn ở đó. Ông ta tính đuổi cậu bằng cách mỉa mai, nói rằng ông ta nghĩ sẽ phải tính tiền lưu trú của cậu tại nhà mình, rồi cười hehe. Chàng thanh niên bất hạnh nhìn chằm chằm điên dại một hồi, bóp chặt tay ông bố, ứng trước cho ông ta một tháng tiền trọ, rồi vỡ òa và bật khóc nức nở như một đứa trẻ.
Suốt những ngày sau đó, tâm trạng cậu thất thường và không ai có thể lại gần. Đương nhiên là cậu trú hoàn toàn trong phòng khách, và việc thiếu không khí cũng như không tập thể dục bắt đầu ảnh hưởng đến sức khỏe cậu một cách thảm hại. Cậu giết thời gian bằng việc uống trà và xem ảnh. Cậu sẽ đứng hàng giờ nhìn đăm đăm những bức ảnh người bạn của ông bác của ông bố trong bộ đồng phục của ông ta — trò chuyện với nó, đôi khi chửi rủa nó đầy cay nghiệt. Tâm trí cậu rõ ràng đang tụt dốc.
Về sau, tai nạn ập đến. Họ khiêng cậu lên lầu trong cơn sốt cao mê sảng. Bệnh tình sau đó vô cùng trầm trọng. Cậu chẳng nhận ra ai, kể cả người bạn của ông bác của ông bố trong bộ đồng phục Bengal. Đôi khi cậu sẽ đứng dậy khỏi giường và hét, "Chà, tôi nghĩ rằng tôi..." và rồi gieo mình xuống gối với một tràng cười ghê sợ. Rồi cậu sẽ lại nhảy dựng lên và hét, "Một tách trà nữa và thêm các bức ảnh! Thêm ảnh! Ha! Ha! "
Cuối cùng, sau một tháng chìm trong đau đớn, vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, cậu qua đời. Họ nói rằng vào giây phút cuối, cậu ngồi dậy trên giường với một nụ cười đẹp đẽ đầy tự tin trên mặt và nói, "Chà, các thiên thần đang vẫy gọi tôi, tôi e rằng mình thực sự phải đi bây giờ. Chúc một buổi chiều tốt lành."
Và linh hồn cậu mau chóng vụt thoát khỏi căn nhà tù ngục, nhanh như một chú mèo bị rượt qua rào của một mảnh vườn.
Comments